Thomas, 80 tuổi, ngồi trong căn phòng im lặng, hồi tưởng về từng kỷ niệm của thời thơ ấu và tuổi trung niên của mình như những cánh cửa kỷ niệm được mở ra từng chút một. Những giấc mơ kỳ lạ và mơ mộng như là những mảnh ghép cuối cùng của câu chuyện cuộc đời anh. Thomas luôn tin rằng anh ấy đã bị lấy đi một cuộc sống tốt đẹp hơn khi mới sinh ra, nhưng không bao giờ tìm ra câu trả lời cho điều đó. Sau một vụ cháy bệnh viện định mệnh, những hồi ức về việc bị tráo đổi với một đứa trẻ mới sinh khác trỗi dậy trong tâm trí anh, như là một manh mối mơ hồ từ quá khứ. Anh nhớ rõ ràng những ngày thơ ấu lớn lên trong một hộ gia đình nghèo và khốn khó hơn bên cạnh những người mà anh gọi là gia đình. Những kỷ niệm chói chang như bức tranh màu sắc, và trong đó có cả những đau đớn, nỗi buồn và hối tiếc. Thomas lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm cầu nguyện cho những bí ẩn của quá khứ được giải đáp và lòng anh được xoa dịu.