Con đường ngả màu trong ráng chiều vẫn là nơi khắc sâu những kí ức, những hồi ức đẹp về quãng thời gian đã qua. Những ngôi nhà gỗ nhạt màu vẻ xưa cũ vẫn đứng mãi, như những tấm lòng trung thành với quá khứ. Bước chân ai kia vẫn in sâu trên con đường ấy, như những dấu vết không thể phai nhạt theo thời gian. Mỗi hơi thở từ tốn từ Always 1 vẫn lan tỏa, mang đến cho không gian những giọt hồn nhiên, làm cho mọi thứ trở nên ấm áp hơn, ngọt ngào hơn. Nhưng câu chuyện phim không còn chỉ là về một cuộc tình tươi đẹp giữa Chagawa và Hiromi. Nó bắt đầu theo dấu chân của họ, khám phá sâu hơn vào tâm hồn của họ, đưa người xem vào một hành trình mạch lạc và đẹp đẽ của tình yêu và sự hy sinh, của những giấc mơ và hi vọng. Nhà văn Chagawa và cô vũ công Hiromi không chỉ là những nhân vật trên màn hình nữa, họ trở thành những gương mặt, những tâm hồn, những cái tôi trong lòng người xem, để rồi cuộc sống trở nên phong phú, ý nghĩa hơn từ đó.