Khi ánh sáng từ những quả bom NATO vụt lên trên bầu trời đêm, cây cỏ xanh rờn trong sương mù đêm tối dần biến mất trong bóng tối của cuộc tàn sát. Trước cảnh tượng tàn khốc, Ana, Bojan và Sloba nhìn nhau với ánh mắt lo lắng và sự sợ hãi đeo bám. Họ cảm nhận được sự trái ngược rõ rệt giữa cuộc sống yên bình trước kia và thảm họa hiện tại, bến bờ an toàn dường như đã mất đi. Trong cái tối khói lửa, họ tự hỏi mình rằng: "Làm thế nào để giữ bình tĩnh, tỉnh táo và tồn tại trong một thế giới điên rồ như vậy?". Câu hỏi đó đâm thẳng vào tâm can của họ, khi họ không biết phải làm gì để bảo vệ chính mình và những người thân yêu trong cơn bão lửa đổ xuống từ trên cao. Ana nắm chặt tay Bojan, cố gắng truyền động lực và niềm tin vào anh ấy trong lúc khó khăn nhất. Sloba rơi vào suy tư sâu, tìm kiếm câu trả lời trong bức tranh toàn cảnh đen tối trước mắt. Những nỗi sợ hãi và lo lắng không ngừng đeo bám họ, nhưng trong tâm hồn của họ vẫn tồn tại một tia hy vọng rằng họ có thể vượt qua mọi khó khăn, đánh bại nỗi sợ và tìm thấy hòa bình trong tâm hồn. Đứng giữa cơn dữ dội của chiến tranh, họ quyết định không đầu hàng trước số phận, mà tiếp tục chiến đấu để tìm ra câu trả lời cho chính mình, vì họ biết rằng chỉ có như vậy, họ mới có thể tồn tại và ở lại an toàn trong thế giới điên này.